Mai vàng - Chùm thơ - Nhà thơ Tạ Quỳnh Phương
04.02.2009 17:23
|
Nhà thơ Tạ Quỳnh Phương |
Rừng mai nắng mới còn đâu nữa Lựơm cánh mai vàng tôi thả nắng xuống giá băng.
Tạ Quỳnh Phương
MAI VÀNG
Bảo tàng trong tôi một rừng mai
Xuân đem nắng trải tận chân trời
Đem cả hoa đào môi ai đó
Để hồn tôi theo gió cuốn mất rồi
Ra đi em trao một nhành mai
Mang
theo tia nắng mới tinh khôi
Những
buổi sương chiều rừng se lạnh
Hương
hoa kỷ niệm ấm cả trời
Cái nhớ chi mà cứ nhớ thương
Mang nặng lòng nhau suốt dặm đường
Tìm người xông pha ngoài trận tuyến
Tin tôi không còn khi sông Hàn ngập bến bờ vui
Thinh không duyên nặng nợ trong lòng
Còn
đâu nỗi nhớ để mà đong
Trần
tục ai gây thành chật hẹp
Đất
bằng nghiêm nghị chợt mông lung
Hàng Lan đôi bước cứ thanh, thô
Văng vẳng chiều ơi! tiếng chuông chùa
Cuộc đời tôi chỉ còn một nửa
Một nửa ở nơi chốn nâu sồng
Rừng mai nắng mới còn đâu nữa
Lựơm cánh mai vàng
tôi thả nắng xuống giá băng.
Tạ
Quỳnh Phương
Ca khúc: Mai vàng trước ngõ - Thanh Thúy
NGỚ NGẨN
Tôi muốn lật tung cả Thượng Phước lên
Tôi ước ao nhìn thấu địa tầng
Tìm lại bạn tôi bạt ngàn dưới đất
Những kỷ vật chiến binh yêu quý nhất
Bom vùi ở đâu ?
Những gốc cây đen trũi rũ đầu
Những mảnh đất động kinh bom đạn
Run rẩy trăng non giá ướt vùng Bắc Cực
Ở đâu ?
Cỏ lau trụi đầu
Con đường máu đỏ
Người lạnh cứng - căn hầm sập đó
Vẫn hiện về xao xác từng đêm
Ngước lên đồi xanh ríu rít riếng chim
Ngớ ngẩn thật lùi về quá khứ
Tạ Quỳnh Phương
ĐÊM CỬA LÒ
Đêm
Cửa Lò lạc chốn Hòn Mê
Hoang
sơ như người xưa đi mở cõi
Đất
mở lòng Cửa Hội
Phút
nặng lòng gửi chút đời vương
Biển
chòng chành, chòng chành trong sương
Chòng
chành “hòn mê”
Chòng chành “đất hoang vu”
trên sóng
Chòng chành,
Khát khao, cháy bỏng
Cuộc
đời tuôn chảy sinh sôi
Chòng
chành cuộc đời
Sóng muôn trùng
trên muôn ngàn sóng
Đêm
Sông Lam rượu trên môi cháy bỏng
Mơ
ngàn xưa trắng trong Tiên nữ hiện về
Ngày
mai
Xa nơi đây
Để
lạị khúc nhạc buồn sông vắng
ròng
rã mưa ngâu, mây trời “Xứ Lạng”
Vọng
phu muôn ngóng ngàn trông
Để
nặng lòng
Chốn
Hà thành,
đêm về đếm sương rơi trên lá
đếm sao trời thưa thớt…
NHỚ VỌNG PHU !
Tạ Quỳnh Phương
TẢNG BĂNG TAN
Em thoảng qua như ngọn gió
Lún chân anh trên đường phố Hà thành
Bay qua khoảng trời xanh
Trời xanh sẫm màu nước mắt
Niềm vui ai tóm chặt
Đam mê tọt vào núi đá mất rồi
Vắng tanh giữa biển cả người
Trống vắng giữa như nêm Hà Nội
Trước mắt bình minh mờ mịt
Sau lưng tơi tả luỹ thành
Mò kim biển xanh
Hầm sâu không con đường le lói
Bao la đại dương không cánh buồm no
gió
Giữa biển dâu không một sợi tơ vương
Mùa xuân không sợi nắng khoe vàng
Hoả diễm sơn không hề ngọn lửa
Và anh đang
Tảng băng tan chảy
Tạ Quỳnh Phương
HÀ
GIANG VALENTINE
Mây nõn nà ôm núi
Núi mê mẩn lặng yên
Duyên
tình bao đôi lứa
Hà Giang Valentine
Sông Lô và con đường
Đôi tình nhân muôn thuở
Sông uốn mình rộng mở
Quấn quýt nhau không rời
Nẻo đường xa đường vui
Êm bờ vai Thanh Thuỷ
Mong thời gian ngơi nghỉ
Mùa Xuân tràn núi mây
Trời núi và mây bay
Gió nồng hương mùi rượu
Nông nàn trong hơi thở
Những đôi mắt sáng sao.
Tạ Quỳnh Phương.
VŨ ĐẠI
Làng chuối quắt ngấm linh hồn
Thị Nở
Lá úa khô từ thuở Chí Phèo đi
Đường làng hun hút chữ chi
Chuyếch choáng mờ khi say khi
tỉnh
Dòng
Sông xưa ai ngăn trong thành đục
Chẳng
còn ai kín nước ở nơi đây
Vầng
trăng hao đâu mờ, đâu tỏ
Đâu
còn đâu hơ hớ để lòng say
Nếu duyên kiếp đã sinh ra như
thế
Thi bù người vung nồi khéo lựa
nhau
Bát cháo hành thành người Lương thiện
Bởi vì đâu đổ máu để mà đau
Sướng
với khổ cũng tại lòng mình cả
Thiên
tình ca đâu phải “Trai tài…”
Duyên
gặp gỡ tan vào nhau hoá đá
Là
muôn đời, muôn kiếp mối tình si
Tạ Quỳnh Phương |
Nguyễn Quốc Minh |